trung tâm gia sư biên hòa

hb menu Nội dung

Tiếng ve sầu và màu áo trắng

TIẾNG VE SẦU VÀ MÀU ÁO TRẮNG
  Tôi chợt nhận ra màu hoa phượng đỏ nhoè đi trong một sáng nắng vàng nghệ nhuộm lấy không gian. Chỉ còn giây phút này thôi, chúng tôi sắp sửa rời xa ngôi trường này, nơi chúng tôi gắn bó với nhau trong tình bạn, tình yêu, sự hờn giân, ghen tương và biết bao kỉ niệm đáng nhớ của tuổi học trò. Nhớ quá thôi cái màu trắng ngày nào ngây thơ bước vao cấp ba trong sự bỡ ngỡ, lạ lẫm mà giờ đây, cũng màu trắng đó, chúng tôi sắp rời xa rồi, trong sự vững vàng, chững chạc hơn và không khỏi luyến tiếc. Dịp nào đây, tôi còn được trông thấy hàng hàng nữ sinh áo dài thướt tha tóc buông lượn lờ trong gió mỗi buổi sáng thứ hai chào cờ? Dịp nào nữa đây tôi được nhìn thấy màu nắng ôm ấp, tô điểm thêm vẻ đẹp cho màu trắng tinh khôi ấy?
  Giờ này, chỉ có tiếng ve sầu-bản giao hưởng của mùa hè cất lên, hoà chung trong những tiếng sụt sùi nghẹn ngào của mấy đứa sắp rời xa nhau, rời xa mái trường. Mấy cái ôm lần đầu tiên mà cũng có thể là lần cuối như dâng tràn để từng những tiếng sụt sùi nhỏ nhẹ, chúng tôi oà khóc lên. Hết thật rồi! Quãng đời học sinh. Cầm cây viết trên tay, chúng tôi tìm đến từng người bạn, từng thầy cô “xin để lại vài dòng trên áo”. Tấm áo trắng mà chúng tôi khoác lên người hằng ngày đến trường, bây giờ nó là nơi dành để lại mấy lời chất chứa chân thành, tình cảm cho nhau. Nơi trên màu trắng ấy “xin bạn hãy nhớ đến tôi!”. Để sau đó, ai ai cũng dành một chỗ gọn gàng trong tủ và cất nó vào, thời cấp 3 quý giá chỉ có tấm áo ấy, tấm áo trắng đã chen chúc biết bao nhiêu hàng chữ của bạn bè, thầy cô gửi gắm tình yêu thương, sự kì vọng.

ao trang hoc tro
 Đằng kia hàng ghế đá chúng tôi hay ngồi, đằng kia nữa dưới gốc cây bóng rợp mát mỗi giờ ra chơi chúng tôi đá cầu. Ôi còn đâu nữa, chỉ là từng hình ảnh cắt ghép hiện về, làm chúng tôi luyến tiếc. “Ước gì thời gian có thể quay trở lại!” bây giờ cũng vẫn chỉ là tiếng ve sầu rộn ràng ấy, đâu đứng đâu trong sân trường cũng nghe, thật là khó chịu, bức bối đến chừng nào vì nó báo hiệu giây phút chia tay đến rồi. Cũng thời điểm này, năm trước, rồi năm trước nữa, chúng tôi vui lắm. “A, hè về rồi! Sắp được nghỉ học, vui quá”. Chúng tôi rủ nhau bắt ve, quăng vào cặp mấy đứa con gái, rồi chúng kêu ầm lên trong lớp. Giờ thì chẳng ai buồn làm việc đó, tiếng kêu của chúng chẳng còn là một thứ trò đùa mấy thằng con trai muốn làm, vì có lẽ, nó sẽ chẳng mang đến tường cười nào nữa. Âm thanh của vui sướng năm trước, năm kia giờ trở thành nỗi buồn nặng trĩu trong lòng. Nhớ mãi giai điệu ấy, giai điệu thân quen của tuổi học trò.
Tạm biệt ánh nhìn ngại ngùng, ngây ngô, tạm biệt màu áo trắng, tạm biệt mái trường thân thương, các thầy cô yêu quý. Tạm biệt một thời...

“Liệu ngày mai tôi còn được thấy
 Bóng dáng em giữa sân trường này
 Thời áo dài trôi như mây bay
 Cũng khiến lòng tôi phải sao xuyến
 Em là ai mà phải quyến luyên
 Phải nhớ, phải thương, phải âu sầu
 Muốn níu giữ lại có được đâu
 Thời gian trôi đi vô tình quá
 Ngày dòng nước mắt rơi lã chã
 Xin tạm biệt màu áo dài trắng ơi”       

 

Tôi là Trần Lai hiện đang là Co-Founder của Gia Sư Minh Trí. Trong blog của mình tôi chia sẻ các phương pháp học tập hiệu quả, các bài văn hay, thông tin về tác giả, tác phẩm để quý thầy cô, quý phụ huynh và các em học sinh tham khảo. Hi vọng sẽ giúp ích cho quý độc giả

Tran-Lai

Trần Lai

Các bài viết khác...
DÀNH CHO PHỤ HUYNH
đăng ký tìm gia sư gia sư hiện có
DÀNH CHO GIA SƯ
đăng ký làm gia sư new lopdayhienco
THÔNG TIN KHÁC
HỖ TRỢ ONLINE
hỗ trợ zalo 0908 64 0203
hỗ trợ zalo